Dẫn cô giáo mầm non xinh đẹp đi nhà chơi rồi chén, bạn hãy quên lãng… (Mà có quên thì cũng chẳng được đâu) Hãy chôn chặt và xoa dịu nỗi đau… Đem cất nó vào một miền hoài niệm… Tôi đã có một ngày xưa màu tím… Một buổi chiều buồn lãng đãng những áng mây… Nàng bước qua tôi – tà áo vẫn bay… Nhưng màu trắng không còn hồn nhiên nữa. Phượng vẫn rơi trong chiều tàn rực lửa… Không từng chùm mà từng cánh mỏng manh… Ở bên kia lá bàng vẫn còn xanh… Vẫn từng đôi, Đưa em giáo viên mầm non dễ thương đến ks rồi thịt từng chùm quấn quýt… Tôi lặng yên giữa hành lang tĩnh mịch… Cô đơn nhìn một quá khứ xưa xa… Rồi